Hic hic hic, nếu cô không quay về thì có khi nào Đại Bạch nghĩ quẩn rồi đi tìm Anna lấy mạng trả mạng không?
Không, cô không muốn Đại Bạch chết!
Trong đầu cô đang có một giọng nói như vậy vang lên, Ninh Hề Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt ầng ậng nước mắt, "Đại Bạch, anh đừng trở về... Chúng ta trốn ở chỗ này đi, không ai tìm thấy chúng ta..."
Từ bé cô đã như thế rồi, gặp được chuyện gì khó giải quyết đều thích trốn tránh. Bởi vì cô cảm thấy trốn tránh sẽ không bị tổn thương.
Kỷ Dạ Bạch cũng rất hiểu điểm ấy của cô.
Nâng cái cằm của cô gái trong lòng lên, đôi mắt Kỷ Dạ Bạch sâu thẳm như một bầu trời đầy sao, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên:
"Hề ngốc, trốn tránh không sai, nhưng mà trốn tránh thì sẽ không tìm ra cách để giải quyết vấn đề. Trở về đi, chúng ta cùng nhau đối mặt, anh chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của Anna."
Ninh Hề Nhi kinh ngạc nhìn hắn.
Cô đang phân vân.