"Ưm..." Ninh Hề Nhi không cẩn thận rên lên một tiếng, âm thanh kia vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Tiêu Hi Thần cách điện cũng cảm thấy được sự mờ ám...
"Chị dâu, không lẽ chị đang cùng anh Kỷ..." Vẻ mặt cậu ta hoảng sợ, "Cái đó cái đó, em cúp máy đây! Không thì tiết thanh minh năm sau chị phải đi hóa vàng mã cho em mất!"
Tiêu Hi Thần hoảng sợ cúp điện thoại rồi lập tức chắp hai tay lại, lải nhà lải nhải cầu xin các vị Thần Phật phù hộ.
Đầu dây bên này thì Ninh Hề Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, "Kỷ Dạ Bạch! Anh dừng tay ngay cho em!"
Làm sao hắn có thể... đột nhiên bóp ngực cô như thế!
Đồ không biết xấu hổ!
Kỷ Dạ Bạch bình chân như vại, lại còn nhíu mày, "Em là vợ của anh thì tại sao anh phải dừng tay lại?"
Nói xong còn mạnh tay bóp thêm vài cái nữa...
Ninh Hề Nhi tức giận muốn đánh hắn nhưng lại lo lắng sẽ đụng tới miệng vết thương của hắn, thế nên trong lúc do dự, chướng ngại cuối cùng còn trên ngực đã bị hắn hất ra...