Cô khóc làm trái tim của Kỷ Dạ Bạch muốn tan nát.
Hắn luôn gọi cô là "ngu ngốc", nhưng mà cô thật sự ngốc ư?
Làm gì có chứ? Cô là một cô nhóc thông minh đáng yêu do hắn cứ luôn cố ý ăn hiếp cô.
Chỉ có hắn mới có thể lừa được cô, nói cách khác cô hoàn toàn tin tưởng hắn.
"Hề ngốc..." Ngón tay với khớp xương rõ ràng xoa nhẹ lên gò má cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Ninh Hề Nhi ngại ngùng không cho hắn lau, tự mình lấy ống tay áo lau qua loa, "Kỷ Dạ Bạch, em không thèm quan tâm anh nữa!"
"Đang giận anh à? Hử?" Giọng nói trầm thấp sát bên tai, hơi thở ấm nóng từng đợt từng đợt phả lên vùng cổ trắng nõn của cô.
Ninh Hề Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn, giữ vững một nguyên tắc chính là: không để ý tới hắn!
Kỷ Dạ Bạch không có biện pháp nào với cô nên đành chọc lét cô.
Ninh Hề Nhi sợ ngứa, hắn mới gãi một cái cô liền không khống chế được chính mình cười khanh khách liên tục.