Bả vai Ninh Hề Nhi run nhẹ, cả người không dằn nổi bắt đầu run rẩy, theo bản năng muốn chạy trốn.
"Em thích anh, thích đến mức vô cực rồi đúng không?" Kỷ Dạ Bạch không cho cô có cơ hội chạy trốn, kéo cằm của cô lại buộc Ninh Hề Nhi nhìn hắn, con ngươi hắn đen láy, thâm thúy như bầu trời sao, "Ninh Hề, em là người dạy anh làm người phải thẳng thắn, thích thì là thích. Vậy tại sao em muốn che giấu suy nghĩ thực sự của chính mình?"
Đừng... Đừng hỏi tiếp nữa...
Ninh Hề Nhi cắn môi, "Kỷ Dạ Bạch, là do bản thân anh đang ảo tưởng thì có! Đây là phòng của em, xin mời anh đi ra ngoài!"
Bốn chữ "tự mình ảo tưởng" giống như lời nguyền ma quỷ, xoay quanh trên đỉnh đầu Kỷ Dạ Bạch.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trầm xuống, hắn thấp giọng hỏi: "Em bảo anh đi? Hề ngốc, em không yêu anh nữa rồi ư?"
Khóe mắt cô đỏ bừng như sắp bật khóc đến nơi... Nhưng mà cô không thể khóc!