Gương mặt của hắn gần trong gang tấc, chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào được.
Ninh Hề Nhi không dám nhìn hắn. Cô cúi đầu, hàng mi dài giống như một con bướm đang vỗ cánh, "Em chỉ là cảm thấy như vậy đều tốt cho cả hai người chúng ta..."
"Tốt cái con khỉ!" Kỷ Dạ Bạch nghiến răng, "Ninh Hề! Anh nói rồi, anh đây tuyệt đối sẽ không buông tay! Cho dù em muốn buông anh cũng sẽ nắm chặt tay của em không bỏ ra!"
Ninh Hề Nhi ngoảnh đầu nhìn chỗ khác rồi nói với hắn, "Ừm này... Em còn có việc, nếu anh muốn nói gì nữa thì để lần sau nói đi..."
"Không có lần sau gì hết! Em đừng hòng trốn tránh nữa! Anh sẽ không cho em cơ hội đó đâu!"
Hắn vừa ngang ngược lại vừa ấu trĩ giống như một đứa con nít, Ninh Hề Nhi nhìn đôi mắt thâm đen như gấu trúc của hắn, thầm nghĩ, có phải đã rất lâu rồi hắn không nghỉ ngơi tử tế hay không?
Nhưng mà vừa nhớ tới Anna...
Ninh Hề Nhi cắn mạnh môi dưới, mạnh đến nỗi cô nếm được mùi máu tươi...