Thì ra cậu ấy lại quan tâm Cung Tu đến như thế.
Kỷ Dạ Bạch cúi xuống giấu đi vẻ mất mát trong ánh mắt của hắn, đến khi ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh như viên ngọc trai đen ấy đã ngập tràn băng giá.
Một bên khác, Ninh Hề Nhi dùng khăn quàng cổ giúp Cung Tu sơ cứu vết thương trước, giọng cô đầy áy náy, "Cám ơn, vừa rồi nếu không có cậu thì người bị thương chính là tôi…"
Kỷ Dạ Bạch nghe xong cả người cứng đờ tại chỗ.
"Cung Tu, đưa cậu ấy rời khỏi đây, tôi có vài chuyện cần xử lý." Một giọng nói lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào bỗng vang lên.
Cung Tu gật đầu rồi kéo Ninh Hề Nhi rời khỏi nhà kho.
Bên ngoài nhà kho, nhóm vệ sĩ của nhà họ Kỷ đã tới, bọn họ kéo toàn bộ đám đàn em vừa bị bốn người Kỷ Dạ Bạch đánh tơi bời hoa lá đi vào nhà kho.
"Cậu Kỷ! Một đám người đồng loạt cúi người cung kính chào Kỷ Dạ Bạch.
Anh Long đã bị đánh đến mức môi răng lẫn lộn, nhìn thấy cảnh này liền khiếp sợ toát mồ hôi lạnh.