Đây là lần đầu tiên Ninh Hề Nhi thấy Tống Chi Dương tức giận, cô kinh ngạc phát hiện anh trai nhà mình thật ra rất thiên vị.
"Em không cần phải nhường nhịn cô ta! Lần sau gặp cô ta anh sẽ giúp em xả giận!" Tống Chi Dương phát tiết một trận, tâm tình mới thoáng sảng khoái hơn một chút. Thấy Ninh Hề Nhi chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm mình thì gõ lên đầu cô một cái, "Ngây ra làm gì đấy? Ngốc cái gì cũng không biết nữa?"
"Á... Anh đừng có gõ đầu em, sẽ không cao lên được mất!"
Tống Chi Dương liếc nhìn đôi chân ngắn ngủn của cô, dõng dạc nói: "Không cao lên nổi thì không cao nữa, con gái cao như thế để làm cái gì? Anh trai nuôi em!"
Câu nói này vừa mạnh mẽ vừa ấm lòng, Ninh Hề Nhi cực kỳ cảm động, "Anh, anh thật tốt..."
"Anh là anh trai của em, anh đương nhiên sẽ tốt với em." Giọng điệu Tống Chi Dương thản nhiên, anh đánh giá Ninh Hề Nhi từ đầu xuống chân rồi kết luận, "Gầy đi rồi."