Người ta có thể bị lừa bởi ngôn từ, nhưng ánh mắt của một người sẽ không thể lừa được ai.
Đáy mắt đen thẫm của Kỷ Dạ Bạch le lói vài tia sáng nhỏ, long lanh và rực rỡ giống như dải ngân hà.
Ninh Hề Nhi không khỏi đỏ bừng mặt.
Đại Bạch đang khen cô đẹp phải không?
Hi hi!
Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một cô gái, tình cờ thay đó chính là cô người hầu nọ.
Hai bên đều nhìn thấy nhau, người hầu có vẻ lúng túng, song nghĩ đến việc mà công chúa Anna đã giao cho mình, cô ta bèn chắp tay, không che giấu thân phận của mình mà nhìn thẳng về phía ông lão đang mỉm cười vô cùng chân thành nọ.
"Thưa ngài Arthur, ngài không thể cân nhắc lại về việc này ư? Công chúa Anna thực sự rất muốn có một bộ trang phục do chính tay ngài làm."
"Trong cửa hàng có trang phục may sẵn do đám học trò của tôi làm đấy, nếu cần thì cô có thể tự mua." Ông lão mỉm cười, nhưng ngữ điệu hoàn toàn không cho người ta có cơ hội thuyết phục.