Kỷ Dạ Bạch mua cho Ninh Hề Nhi một cốc trà chanh mà cô thích uống, sau đó dẫn cô vòng hết bên phải đến bên trái, sau đó đi vào một cửa hàng nho nhỏ không bắt mắt ven đường.
Trong cửa hàng chỉ có một con mèo béo ú, thấy hai người đi vào, nó bèn đi tới nhìn ngó hai người một lát rồi bắt đầu đi vòng quanh Ninh Hề Nhi, thậm chí thi thoảng còn cọ lên đùi cô đầy thân thiết nữa.
"Đây chắc chắn là một con mèo đực!" Kỷ Dạ Bạch nói chắc nịch, xách con mèo con lên nhìn, quả đúng là vậy.
Hắn bèn trợn mắt nhìn con mèo, "Đây là người con gái của tao, cấm mày không được cọ."
Ninh Hề Nhi đứng bên cạnh lau mồ hôi, ngay cả mèo mà cũng ghen, Đại Bạch à anh thôi được chưa vậy?
"Meo meo!" Mèo ta kêu lên vài tiếng đầy tủi thân, muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, Ninh Hề Nhi bị sự đáng yêu của nó hạ gục hoàn toàn, bèn đưa tay vuốt ve bộ lông của nó, mèo nhỏ nheo mắt lại đầy hưởng thụ, còn phát ra tiếng khò khè như con người khi đang ngủ nữa.