"Hả?" Ninh Hề Nhi chẳng hiểu gì hết, còn đưa tay kiểm tra trán Kỷ Dạ Bạch xem thử, "Đại Bạch, anh bị sốt à? Anh nói linh tinh gì đấy?"
Kỷ Dạ Bạch túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chầm chậm mân mê trong tay, vừa dịu dàng lại lưu luyến.
"Hề ngốc này, người nhà Anna từng cứu ông nội anh một lần, đây là chuyện mà nhà họ Kỷ nợ nhà bọn họ. Vậy nên anh không thể quá đáng với cô ta được, cũng không thể trút giận thay em, anh xin lỗi..." Ánh mắt hắn tựa như vũ trụ ngàn sao lấp lánh, sâu thẳm trong đó phảng phất có lỗ đen vô tận, khiến cho người ta dễ dàng bị hút sâu vào trong đó.
Ninh Hề Nhi không nhịn được cười, cô cười híp cả mắt lại. "Em không trách anh đâu, không phải anh cũng giúp em dạy dỗ ả người hầu kia rồi sao? Ừm, em không sao đâu, anh không cần phải lo lắng."
Nói xong, cô đổi đề tài, "Sao anh lại về sớm vậy? Không phải là đi ký hợp đồng sao?"