"Chúng ta có thể nói chuyện tâm tình để hiểu rõ nhau trước."
Do dự một lúc, Anh Long mới miễn cưỡng gật đầu, "Được, ông đây sẽ lãng mạn ngây thơ một lần, chơi trò yêu đương với em!"
Cuối cùng Ninh Hề Nhi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, giờ cô mới phát hiện chân cô bị chuột rút, run rẩy không ngừng…
Cô cược thắng rồi, Anh Long vẫn kiêu căng ngạo mạn như trước đây, cô cố ý dùng kế khích tướng, quả nhiên gã đã trúng kế!
Bây giờ cô chỉ muốn kéo dài thêm thời gian.
Kỷ Dạ Bạch, cậu sẽ tới chứ?
Ánh nắng còn sót lại của buổi hoàng hôn hòa lẫn với ánh chiều tà tạo thành cảnh tượng đẹp đến nao người.
Trận đấu bóng rổ đã kết thúc, tuy thắng nhưng Kỷ Dạ Bạch không hề cảm thấy vui một chút nào.
Hắn đeo chiếc ba lô trên lưng, mặt mày u ám đi tới bãi giữ xe.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, hắn vừa nhấn nghe thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói hơi run rẩy của Ninh Hề Nhi, "Anh đừng nói gì hết! Hãy nghe tôi nói!"
"…"