Giọng nói nũng nịu ngọt ngào như sữa, làm cho người ta hận không thể đem hết trân bảo trên thế giới này dâng tới trước mặt cô.
Giọng Kỷ Dạ Bạch mang theo vẻ đắc ý, "Được, anh đồng ý, anh không rời khỏi em nữa."
Ninh Hề Nhi buồn ngủ, mi mắt chỉ muốn sụp xuống, "Anh không đi nữa sao…"
Còn chưa kịp nỉ non thêm vài câu, cô đã tiến vào mộng đẹp.
Kỷ Dạ Bạch đưa tay vuốt chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, tựa như có suy nghĩ gì đó.
...
Tỉnh lại, Ninh Hề Nhi mơ màng mở mắt, phát hiện trời vẫn còn tối.
Ninh Hề Nhi ngây người, chẳng lẽ cô đã ngủ một ngày một đêm?
Cúi đầu nhìn lại, cô phát hiện mình không còn ở nhà họ Kỷ!
Cô đang nằm trên một chiếc giường lớn cỡ king-size trải ga màu đen, nhìn quanh bốn phía, cả căn phòng lấy màu trắng đen ghi làm tông màu chủ đạo, tràn ngập phong cách thời thượng hiện đại.
Chợt cô nghĩ ra điều gì đó, nhảy xuống giường, đi tới bên cửa sổ.