Âu Phong Dịch dẫn Ninh Hề Nhi tới tầng trên cùng của khách sạn Thương Lan.
"Không phải là nơi này cấm lên sao?" Ninh Hề Nhi chỉ tay vào một tấm biển, trên có ghi rõ là không được đi vào, hiển nhiên là có người đã bao nguyên tầng.
Ai dám chơi sang vậy, bao nguyên tầng trên cùng chắc chắn là rất đắt. Ninh Hề Nhi đang nghĩ trong lòng thì nghe thấy Âu Phong Dịch cười nhẹ một tiếng, "Vào được, hôm nay anh bao trọn chỗ này."
"Á... Hóa ra là vậy."
Ninh Hề Nhi không hề có suy nghĩ ảo tưởng là Âu Phong Dịch bao cả tầng vì mình, khiến cho Âu Phong Dịch phải chớp mắt.
Cô bé này thật thú vị.
"Ngồi đi, có muốn uống gì không?" Âu Phong Dịch gỡ khẩu trang xuống, mái tóc màu nâu làm tôn lên làn da trắng nõn, đôi mắt nâu kia tựa như ngập tràn sự dịu dàng.