Thành Du Nhiên bồi thêm một cú đá, nói với vẻ đầy khinh bỉ: "Mày cứ chờ cảnh sát tới gô cổ đi."
Lưu Hạo: Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi, đừng rơi lệ, kẻ khác sẽ cười.
Nhưng khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, gã vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Cảnh sát vừa còng tay cho gã vừa hỏi: "Mày khóc cái gì! Cướp của bao nhiêu phụ nữ như vậy mà còn mặt mũi để khóc à! Mày là cái loại đàn ông gì vậy?"
"Tôi bị oan! Tôi bị oan anh không hiểu à? Huhuhuhu..."
…
Tiêu Hi Thần lại ra vẻ bản thân "đang bị trọng thương", trên đường quay về trường, cậu ta cứ phải dựa vào vai Thành Du Nhiên mới chịu.
Đến cổng trường, Tiêu Hi Thần không muốn đi bệnh viện, "Ai ui, anh thích đi học, đi học vui biết bao, không cho anh đi học thì anh đi chết luôn đấy!"
"Vậy anh đi chết đi!" Thành Du Nhiên không nhịn nổi nữa, "Anh nói đủ chưa! Tự đi đi!"
Tiêu Hi Thần buồn rười rượi quẹt mũi, đôi chân dài lê lết từng bước nhỏ, bám theo Thành Du Nhiên.