Giọng nói mang theo nức nở nghĩ một đằng nói một nẻo, "Mình không khóc!"
"Công chúa nhỏ…"
"Có thể để mình yên tĩnh một mình không?!"
Tịch Thành Khê hơi lặng đi, sau đó khẽ thở dài.
Điềm Tâm núp trong chăn, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô không biết tại sao Trì Nguyên Dã đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, còn nói với mình nhiều lời từ tận đáy lòng như vậy.
Trì Nguyên Dã… không phải nên ở cạnh Hạ An Nhược sao?
Không phải cậu… đang quen với Hạ An Nhược sao?
Cậu đến đây chọc cô để làm gì?
Rốt cuộc tên khốn đó xem cô là gì? Bảo tới thì tới, bảo đi là đi à?
Điềm Tâm đau khổ nhắm hai mắt lại, trong đầu lần lượt hiện lên cảnh tượng Trì Nguyên Dã ôm lấy Hạ An Nhược rời đi.
Không sai, Lạc Điềm Tâm, mày đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Trì Nguyên Dã nữa rồi.
Không được vì mấy câu nói của anh ta mà mềm lòng.
Suy nghĩ đến áp bức lăng nhục mà anh ta tặng cho mày đi!
Điềm Tâm cắn răng, dùng sức lau nước mắt.