Còn chưa đợi Tịch Thành Khê mở miệng phản bác, Điềm Tâm đã nói trước, "Trì Nguyên Dã! Người nên đi ra ngoài là anh!"
"Cần tôi lặp lại lần nữa sao? Tôi và anh đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, tôi không muốn khi mang đầy vết thương tỉnh lại thì lại nhìn thấy người tôi không muốn nhìn thấy nhất, mời anh đi ra ngoài!"
"Con nhóc tiểu học…"
"Bạn Trì, xin anh gọi thẳng tên tôi là được rồi." Điềm Tâm lạnh lùng kéo giãn khoảng cánh giữa mình và Trì Nguyên Dã, "Anh cần gì tới chỗ của tôi? Hạ An Nhược của anh cũng bị thương mà, điều anh nên làm bây giờ chính là ở bên cạnh chăm sóc cho cô ta, chứ không phải là tôi đâu!"
Trì Nguyên Dã kề sát mặt lại, cũng chẳng còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày mà vô cùng nghiêm túc, "Thật xin lỗi, thật sự… rất xin lỗi em… Đừng đẩy anh ra. Anh không có chút tình cảm gì với Hạ An Nhược cả, trong lòng anh vẫn chỉ có mình em mà thôi."