Ngay sau đó ùm một tiếng, người kia gieo mình xuống nước, kéo Điềm Tâm đã hoàn toàn ngất xỉu lên khỏi mặt nước.
Hạ An Nhược hoảng sợ trừng lớn mắt, ngơ ngác nhìn Điềm Tâm được người ta cứu ra khỏi nước.
Người kia là… Trì Nguyên Dã?
"Trì thiếu?" Lạc Lâm Lâm cũng giật mình.
Thay vì nói giật mình… chẳng bằng nói là… hoảng sợ.
Trì Nguyên Dã đã quay về rồi!
Xong rồi, hai người bọn họ xong rồi!
Đầu óc Hạ An Nhược trống rỗng, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Trì Nguyên Dã kéo Điềm Tâm lên trên bờ, cúi người nhìn cô, ra sức vỗ lên mặt cô, "Con nhóc tiểu học, tỉnh lại đi!"
Toàn bộ mái tóc đen như mực của cậu cũng ướt nhẹp, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống theo từng lọn tóc của cậu, rơi trên gương mặt nhỏ nhắn không còn chút sức sống nào của Điềm Tâm.
Trì Nguyên Dã vô cùng sợ…
Giọng cậu mang theo sự run rẩy, khàn khàn, luống cuống, "Lạc Điềm Tâm, Lạc Điềm Tâm!"