Sau khi cô gái kia ngắt cuộc gọi thì trả điện thoại lại cho một người lớn tuổi trông coi cổng công viên.
"Cháu trả điện thoại lại cho bác ạ, cháu cảm ơn."
"Không có gì." Bác lớn tuổi cười híp mắt nhìn cô gái kia, "Có phải hiểu lầm bạn trai hay không? Lần sau hẹn hò nhớ nói cụ thể một chút, tránh sinh ra hiểu lầm, lỡ như vì chuyện này mà cãi nhau chia tay thì không đáng đâu!"
"Vâng, cháu cảm ơn bác, cháu còn tưởng bị bạn trai cho leo cây, vừa rồi thật tức chết mà, thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm ạ."
Trì Nguyên Dã ngồi trong xe, con ngươi đen nhánh nhìn đăm đăm về phía trước, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
…
Điềm Tâm đờ đẫn đứng im tại chỗ, hơi lạnh như băng quanh quẩn trong không gian vắng lặng.
Vành mắt cô hơi đỏ lên, cô dùng sức siết chặt tay, cố nén nước mắt.
Nhưng mà câu nói vừa nãy của Trì Nguyên Dã không ngừng vang vọng bên tai cô.