Điềm Tâm bị mắng không hiểu ra sao, "Có phải anh bao đồng quá rồi không? Anh để ý đến Hạ An Nhược của anh là được rồi! Tôi mặc quần áo của ai, anh có tư cách gì mà quản chứ?"
Rầm…
Quả đấm của Trì Nguyên Dã xẹt qua tai Điềm Tâm, hung hăng nện lên mặt tường phía sau lưng cô.
Điềm Tâm bị dọa cho giật mình, cả người khựng lại.
Cộc cộc…
"Có ai không? Trì thiếu? Cậu có ở trong đó không?"
Có người nào đó gõ lên cửa.
"Trì thiếu, chúng tôi tới rồi…"
Hôm nay Trì thiếu phá lệ muốn tổ chức party ở biệt thự, thế nên gọi rất nhiều người tới.
Vào giờ phút này, cả trai lẫn gái đều đang tụ tập đứng chờ ở ngoài cửa.
Trì Nguyên Dã lạnh lùng liếc Điềm Tâm, sau đó đứng thẳng người quay lại mở cửa biệt thự.
"Ai da, Trì thiếu, sao cậu không bật đèn thế…"
Một giọng nữ ỏn ẻn truyền tới, kế tiếp có người bật đèn lên.
Thật là chói mắt.
Điềm Tâm vô thức vươn tay che trước mắt mình.