Ai ngờ một giây kế tiếp, Trì Nguyên Dã đột nhiên vươn tay, ôm Điềm Tâm vào trong ngực, khuôn mặt âm trầm tiến tới gần Điềm Tâm, "Lạc Điềm Tâm, anh hỏi em một lần cuối cùng, mục đích em trở về chỉ là vì viên đá sapphire thôi sao?"
Điềm Tâm ngây ngẩn cả người.
Cô cảm thấy... câu hỏi này của Trì Nguyên Dã có hàm ý khác.
"Hả?" Gương mặt anh tuấn của Trì Nguyên Dã càng sát lại gần.
Hơi thở của cậu phả lên mặt cô.
Điềm Tâm đột nhiên nhớ lại, sapphire đã bị người này đưa cho Hạ An Nhược rồi, bây giờ cậu còn tới hỏi cô làm gì, thú vị lắm ư?
Cảm giác tức giận lại chất đầy trong lồng ngực.
Điềm Tâm dời tầm mắt đi, quay đầu sang chỗ khác, trả lời một chữ, "Ừ."
Dường như cánh tay đang ôm cô của Trì Nguyên Dã hơi run rẩy, trong nháy mắt trở nên thật vô lực.