Điềm Tâm không cảm xúc xoay người lại, "Tức giận? Tại sao tôi phải tức giận?"
"Tức giận... vì tôi đoạt lại Nguyên Dã từ bên cạnh cô đó." Hạ An Nhược cười tủm tỉm mở miệng, ra oai nói.
"Nhàm chán." Điềm Tâm nói xong, muốn vượt qua cô ta.
"Đều nhờ cô, bây giờ Nguyên Dã rất tốt với tôi đấy, cậu ấy mới vừa đưa cái này cho tôi... Viên đá sapphire lớn như vậy rất hiếm thấy đó…" Hạ An Nhược nói xong, còn cố ý lấy một hộp đồ trang sức tinh xảo ra.
Đá sapphire?
Động tác của Điềm Tâm khựng lại, quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên... Là viên đá sapphire Hy Vọng!
Trong nháy mắt, mọi lý trí của Điềm Tâm đều sụp đổ.
Cô tức giận tiến lên, "Cô lấy nó ở đâu?"
Hạ An Nhược thấy được vẻ tức giận của Điềm Tâm như mong muốn, khỏi phải nói trong lòng cô ta vui vẻ biết bao nhiêu.
Không sai, chính là như vậy, chính là muốn cô tức giận, muốn cô đau lòng đến chết.
Lạc Điềm Tâm, tôi muốn cô biết, bây giờ Nguyên Dã thuộc về tôi.