"Điềm Tâm..."
"A đúng rồi, mắt của anh không sao chứ? Đã hoàn toàn khôi phục rồi sao?" Điềm Tâm cố gắng mỉm cười thật tươi, nhìn cậu.
"Đã hoàn toàn bình phục, không cần lo lắng đâu."
"Vậy thì tốt." Điềm Tâm gật đầu, "Dạ, thật sự... thật sự, rất cảm ơn anh."
"Nếu em muốn cảm ơn anh thì hãy lấy lại tinh thần đi." Kim Thánh Dạ xoa đầu Điềm Tâm, giống như một người anh trai đang khuyên bảo cô, "Ai nói không trở về như trước đây hả? Chỉ cần trái tim ban đầu không thay đổi, cho dù có đi một vòng lớn, cuối cùng cũng sẽ bắt đầu lại lần nữa."
Lông mi Điềm Tâm khẽ run rẩy, cô mỉm cười, chỉ vào lớp F cách đó không xa, "Em vào trước đây."
Kim Thánh Dạ đưa mắt nhìn Điềm Tâm chạy vào lớp, thật lâu mà vẫn chưa rời mắt đi.
Trong giờ toán.
Điềm Tâm một tay chống má, tay còn lại cầm một cây bút, đờ đẫn nhìn hình học trên bảng đen, thầm nhớ lại lời nói vừa rồi của Dạ.