Bấy giờ Trì Nguyên Dã mới thở phào nhẹ nhõm, "Ra ngoài hết đi, để tôi ở đây với cô ấy."
"Bạn học này không có người nhà hay bạn bè khác sao? Cơ thể của cậu còn yếu lắm, cần phải chăm..."
Bác sĩ còn chưa nói hết câu thì đã bị ánh mắt bực bội của Trì Nguyên Dã trừng qua, ông lập tức ngậm miệng.
"Trì thiếu, có vấn đề gì thì ấn cái nút này, có thể gọi các y bác sĩ chúng tôi bất cứ lúc nào."
Sau khi bỏ lại những lời này, bác sĩ và các y tá lập tức chạy biến.
Amen, khí thế trên người Trì thiếu thật sự là quá mạnh mẽ.
Họ đã hiểu được, người thật sự có khí thế mạnh mẽ căn bản không cần nói gì cả, chỉ cần một ánh mắt đã có thể khiến người ta lập tức câm miệng.
"Bác sĩ Trương, sao tự nhiên tôi cảm thấy mệt quá?" Y tá lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Tôi cũng có cảm giác này, đi thôi, trở về phòng làm việc nghỉ ngơi một chút cho khoẻ thôi..."
Nói xong, mấy nhân viên y tế rất yêu thương dìu dắt nhau ra ngoài.
Trong phòng bệnh.