Điềm Tâm nghiêng đầu nhìn Trì Nguyên Dã, không hề có ý lui bước.
Ban ngày thì cũng thôi đi, đến buổi tối, bầu không khí liền trở nên mập mờ.
Mặc dù... đúng là Trì Nguyên Dã đã cứu cô một mạng, không tính đến chuyện hai năm trước thì đúng là cô nên biết ơn cậu.
Nhưng cô không muốn dây dưa, mập mờ không rõ với Trì nguyên Dã như vậy.
Nhìn bộ dạng này của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã chửi thầm một tiếng, khó chịu đút hai tay vào túi, "Đi thì đi, thật sự chưa từng thấy người con gái nào vô lương tâm như em."
Dứt lời, cậu lại liếc Điềm Tâm một cái, lúc này mới đi ra ngoài.
Điềm Tâm thở phào nhẹ nhõm, kéo chăn nằm xuống.
Đầu óc cô gào thét loạn xạ, cứ nằm trằn trọc trở mình thật lâu, không biết sau khi xuất viện thì mình nên làm cái gì bây giờ.
Cô nên làm gì khi trở lại học viện Thánh Lợi Á?!
Dường như trò nữ giả nam cũng sắp không giả vờ được nữa rồi.
Điềm Tâm suy nghĩ ngổn ngang, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Nửa đêm.