Điềm Tâm hơi kinh ngạc nhìn Trì Nguyên Dã.
Anh ấy cách mình gần như vậy, hô hấp của Điềm Tâm như ngừng lại, sững sờ nhìn cậu.
Trì Nguyên Dã muốn làm gì?
Cậu cách cô rất gần, cả gương mặt tuấn tú đã kề sát vào cô. Đôi môi mỏng gợi cảm dừng lại cách môi cô chỉ vài centimet.
Điềm Tâm nuốt nước bọt, vô thức né về phía sau một chút.
"Ngốc." Trì Nguyên Dã hé môi mỏng, chậm rãi phun ra một chữ.
Cái, cái gì?
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Điềm Tâm, Trì Nguyên Dã đưa tay ra lấy hạt cơm dính bên khoé miệng cô, sau đó tiếp tục lạnh nhạt ăn cơm.
Vừa ăn còn vừa gắp đủ các loại món ăn vào bát Điềm Tâm.
Điềm Tâm chớp chớp mắt, lúc này mới phản ứng lại.
Hoá ra Trì Nguyên Dã đang trêu cô?
Làm gì mà tự nhiên dựa vào gần như vậy! Quá đáng nhất chính là nhịp tim của cô lại không có tiền đồ mà tăng tốc.
Thấy khoé môi Trì Nguyên Dã mang theo nụ cười như có như không, Điềm Tâm phồng má.