"Mua ít đồ ăn mang đến phòng bệnh bên tay trái."
Trì Nguyên Dã tùy ý đọc tên một số món ăn, Điềm Tâm nghe mà hơi kinh ngạc.
Bởi vì toàn bộ những món cậu nói... đều là món cô thích ăn...
Toàn bộ những món ăn mà Trì Nguyên Dã gọi, đều là món cô thích.
Trùng hợp sao?
Điềm Tâm mím môi, rũ mắt nhìn điện thoại di động của mình.
Trì Nguyên Dã cúp điện thoại, môi mỏng hé mở, "Con nhóc..."
Đang nói thì cậu bỗng khựng lại, miễn cưỡng thu lại hai từ cuối cùng.
Cậu không nhịn được mà bật thốt ra cái biệt danh quen thuộc này.
Điềm Tâm khẽ cắn môi dưới, nhịp tim bất giác hơi tăng lên.
Có lẽ ngay cả bản thân Trì Nguyên Dã cũng không ngờ mình sẽ nói ra bốn chữ đó, cậu hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó lại khôi phục dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo, "Này, lát nữa em ăn nhiều một chút cho anh."
"Hả? Tại sao?" Điềm Tâm hơi khó hiểu...
"Không vì sao hết, nhìn em thế này rất không vừa mắt."