Trì Nguyên Dã rũ mắt nhìn Điềm Tâm.
Điềm Tâm mấp máy môi, đối mặt với Trì Nguyên Dã đang trầm mặc nhìn cô, cô không tài nào hỏi ra được thành lời.
Người nói chia tay với cô là cậu...
Việc này, muốn cô phải hỏi thế nào đây?
Thật sự, không có mặt mũi để hỏi...
"Anh thế nào?" Trì Nguyên Dã hơi cúi người, nhìn thẳng vào Điềm Tâm.
Hơi thở ấm áp phả vào gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, cậu cách cô gần đến vậy, có thể chạm tay đến.
Trong hai năm qua, nhất là trong mấy tháng đầu tiên, Điềm Tâm đếm không hết số lần mình thức tỉnh từ trong mộng...
Mỗi lần tỉnh lại, gối đầu đều ướt.
Trước khi trải qua việc chia tay, Điềm Tâm cũng không biết cảm giác đó lại khắc cốt ghi tâm như vậy.
Sẽ nhớ một người nhớ đến mức oà khóc ở trong mộng.
Đôi lúc, cô thật sự rất khinh bỉ bản thân sao cứ còn nhớ mãi không quên.
Cô cố gắng cẩn thận chôn giấu tâm sự của mình ở trong lòng.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.