Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Dường như mọi thứ trên thế gian đều ngừng lại hết, giờ phút này, trong mắt Điềm Tâm chỉ còn lại mỗi Trì Nguyên Dã...
Không ai mở miệng nói chuyện trước, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Não bộ của Điềm Tâm còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn ở trong trạng thái chết máy.
Vừa ngủ dậy đã thấy cậu xuất hiện trước mặt cô như trong những giấc mơ mà cô đã mơ suốt hai năm qua... vô cùng đẹp đẽ.
Cô… không phải đang nằm mơ chứ?
Điềm Tâm cảm thấy hơi hoảng hốt, đột nhiên có cảm giác như chớp mắt đã nghìn năm.
Trời đất ơi, đừng nói là cô đang thật sự nằm mơ đấy nhé?
Điềm Tâm nghiêng đầu cắn lưỡi mình.
Ôi chao ơi, đau quá...
Điềm Tâm cau mày, đau đớn che lấy miệng mình.
"Cô gái ngốc! Em đang làm gì đấy!" Gương mặt anh tuấn của Trì Nguyên Dã hơi sa sầm xuống, cậu bước tới kéo tay Điềm Tâm rồi ra lệnh, "Há miệng ra!"
Đột nhiên giống như trở lại trước đây.