Bước chân Điềm Tâm lảo đảo nghiêng ngả.
Lạc Lâm Lâm lườm cô, "An Tân, tôi cảnh cáo cậu, nhất định cậu phải chịu đựng, không được ngất xỉu!"
Nếu không khu rừng lớn như vậy, biết đi nơi nào để tìm Trì thiếu đây?
Điềm Tâm mím môi, suy yếu đến mức ngay cả sức nói chuyện cũng không có, chỉ có thể yên lặng đi trước dẫn đường...
Dưới sự chỉ dẫn của Điềm Tâm, Hạ An Nhược và Lạc Lâm Lâm cùng nhau chạy nhanh về phía khe núi mà Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã rơi xuống lúc nãy.
Điềm Tâm cố gắng duy trì ý thức của mình, cuối cùng cũng dẫn được hai người bọn họ đến bên cạnh khe núi này.
"Nguyên Dã..." Hạ An Nhược nằm trên sườn dốc, giọng nói run rẩy, "Chờ tôi, tôi sẽ xuống với cậu ngay..."
"An Nhược, cậu bình tĩnh một chút, đừng kích động mà nhảy xuống..." Lạc Lâm Lâm nắm lấy cánh tay cô ta.
"Buông mình ra, mình muốn xuống giúp cậu ấy!" Hạ An Nhược nói xong thì giãy khỏi Lạc Lâm Lâm, cả người cứ thế lăn xuống dưới.