Qua ánh trăng nhàn nhạt, Điềm Tâm thấy khuôn mặt anh tuấn của Trì Nguyên Dã đang ở gần trong gang tấc.
Cậu thở hổn hển, dường như đã phải dùng hết toàn bộ sức lực để nói ra mấy câu vừa rồi.
Điềm Tâm ngạc nhiên ngồi đó, mấp máy môi, nhưng không nói nổi lời nào...
Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, Trì Nguyên Dã đã biết rồi, cậu đã nhận ra cô rồi...
Bây giờ mà còn giả vờ nữa thì hình như thật buồn cười...
Hàng mi Điềm Tâm khẽ run rẩy, cô rũ mắt, "Anh, anh phát hiện từ bao giờ?"
"Cái nhìn đầu tiên."
"Cái gì?"
"Từ cái nhìn đầu tiên, lúc vừa gặp em."
Hai mắt Điềm Tâm trợn to.
Cái nhìn đầu tiên lúc vừa gặp cô sao?
Ý cậu là ngay từ ngày đầu tiên cô chuyển tới học viện Thánh Lợi Á, lúc cô chật vật thu dọn hành lý rơi vãi ở cổng trường, thì cậu đã nhận ra cô rồi ư?
Sao có thể chứ! Rõ ràng cô cải trang tốt như vậy cơ mà.