Điềm Tâm bĩu môi, nhìn Trì Nguyên Dã ngủ không coi ai ra gì như vậy thì nhất thời cạn lời.
Cậu thật sự không hề lo lắng một chút nào sao?
Cô cẩn thận động đậy cơ thể, đổi sang tư thế khác, mí mắt cũng dần dần nặng trĩu.
Tia nắng chiều lười biếng phủ xuống, thi thoảng có cơn gió mát thổi qua làm tán lá cây xào xạc.
Mọi thứ đều yên bình tốt đẹp như vậy.
Điềm Tâm chậm rãi nhắm mắt, cũng lẳng lặng ngủ mất.
Trong khe núi nho nhỏ này, hai người dựa lưng vào vách núi ngủ, con mèo được Điềm Tâm cứu cũng cuộn tròn dựa sát vào cô.
Khung cảnh này đẹp như một bức tranh sơn dầu...
Một giấc này không biết đã ngủ qua bao lâu, trong lúc ngủ, Điềm Tâm mơ hồ cảm thấy rất lạnh.
Nhưng không bao lâu sau, một cái ôm ấm áp đã phủ lên, bọc lấy cả người cô, thật là ấm áp.
Ưm...
Điềm Tâm vươn vai, chậm rãi mở mắt ra, bốn phía đen như mực.
Đã tối rồi sao?
Cô cọ cọ đầu, điều chỉnh sang tư thế ngủ khác thoải mái hơn.