Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tại sao cứ theo sau cô mãi thế?
Điềm Tâm cau mày, thôi bỏ đi bỏ đi, chẳng muốn quan tâm nữa!
Cô buồn bực chạy tới trước, cảnh tượng xung quanh không ngừng lùi về phía sau...
Dần dần, trán Điềm Tâm chảy càng ngày càng nhiều mồ hôi.
Không được rồi, mệt quá, cô chạy hết nổi rồi...
Điềm Tâm để tay lên eo, ra sức thở hổn hển.
Cô ngước mắt lên nhìn, trước mặt không có một bạn học nào, còn phía sau...
Không biết Trì Nguyên Dã đi từ bao giờ, đã không còn ở đây nữa.
Điềm Tâm ngồi trên một tảng đá lớn, ngửa đầu nghỉ ngơi.
Muốn chết quá, mới chạy được một phần ba quãng đường mà cô đã cảm thấy cạn kiệt hết cả sức lực rồi.
Khu rừng phía sau lưng vô cùng yên tĩnh.
À há...
Mắt Điềm Tâm sáng lên, vui vẻ vỗ tay thật vang.
Nếu cô trực tiếp xuyên thẳng qua khu rừng, thế chẳng phải sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực sao?