Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ?
Bị Trì Nguyên Dã bắt được rồi!
Điềm Tâm đứng ở đó, tay chân không biết phải đặt ở đâu.
Trì Nguyên Dã bước vào, ánh mắt đầu tiên là lướt một vòng qua phòng khách, không tìm thấy bóng dáng đó.
Chẳng lẽ vẫn chưa trở lại?
Cậu hơi cau mày, vừa đi tới phòng ngủ của mình vừa kéo kéo cổ áo.
Động tác vừa ngầu vừa chất, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước bàn học của mình, cậu hơi khựng lại, một giây sau, núi lửa liền phun trào.
"Đáng chết, ai cho cậu vào đây? Cậu muốn chết có phải không?!" Trì Nguyên Dã mạnh mẽ tháo cà vạt ném xuống đất, giống như ác quỷ Satan, dần tiến tới gần Điềm Tâm.
Điềm Tâm căng thẳng vịn tay lên bàn học sau lưng, chống đỡ cơ thể của mình, lắp bắp mở miệng, "Không, không phải vậy... Không phải tôi cố ý..."
Ngón tay không cẩn thận chạm vào tờ giấy.
Ngón tay của Điềm Tâm hơi co lại, cô quay đầu nhìn, cái tên đập vào trong mắt.