Đối với Điềm Tâm mà nói, đêm nay… nhất định là một đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Điềm Tâm sửa soạn cả buổi trong phòng, tìm một chiếc mắt kính mới đeo lên.
May mà cô chuẩn bị sẵn rất nhiều cặp mắt kính.
Có điều…
Cảnh Trì Nguyên Dã uống say đêm qua lại xuất hiện trong trí óc cô.
Nhất là nụ hôn dịu dàng lúc sau.
Bây giờ nhớ lại, Điềm Tâm vẫn không khỏi đỏ mặt, tim đập như trống dồn.
Có phải Trì Nguyên Dã đã nhìn ra điều gì rồi không? Lát nữa ra ngoài, cô biết đối mặt với cậu thế nào đây?
A a a a, cứu mạng! Ai tới cứu cô với!
Điềm Tâm rối rắm cả buổi trong phòng, thấy sắp muộn giờ học mới ngượng ngùng mở cửa.
Cô nhớn nhác ló đầu ra, thấy bên ngoài hình như không có ai, có lẽ Trì Nguyên Dã đã đi rồi, bấy giờ cô mới lò dò bước ra.