Kim Thánh Dạ bước qua đó, che dù cho Trì Nguyên Dã.
"Nguyên Dã, cậu đang nhìn gì vậy?" Giọng Kim Thánh Dạ rất hiền hòa, cậu nhìn theo ánh mắt Trì Nguyên Dã, đúng lúc thấy Điềm Tâm bước vào căn hộ.
"Dạ, anh có tin vào số mệnh không?" Trì Nguyên Dã trước sau vẫn nhìn về một phía, dù bóng dáng Điềm Tâm đã không còn.
Kim Thánh Dạ hơi sửng sốt, sau đó cười nhẹ, "Tin."
Trì Nguyên Dã khẽ cười, hai tay đút túi, quay lưng đi vào trong màn mưa, "Bây giờ tôi cũng tin tưởng phần nào."
"Nguyên Dã, cậu đi đâu vậy?" Kim Thánh Dạ hỏi.
Trì Nguyên Dã không đáp, chỉ khoát tay với Kim Thánh Dạ, thân hình cao ráo dần mất hút.
Thất Tịch nghi ngờ sáp đến, "Anh, cậu ấy làm sao thế?"
Kim Thánh Dạ không nói gì, một hồi sau mới xoa đầu em gái, "Đi thôi, chúng ta về."