Điềm Tâm không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trì Nguyên Dã nữa.
Bởi đôi mắt cậu sâu thẳm như vậy, lạnh lùng như vậy, tựa như chỉ cần nhìn qua là sẽ dễ dàng bị cậu nhìn thấu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Trì Nguyên Dã mới chậm rãi nói, "An Tân? Ngay cả tên mình mà cũng phải nghĩ mãi mới nhớ ra?"
Điềm Tâm rũ mắt không nói gì, yên lặng dọn dẹp đồ đạc rơi trên đất.
Trì Nguyên Dã liếc Điềm Tâm thật sâu, không nói thêm gì nữa mà cất bước rời đi.
Cô nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cậu, bóng lưng cậu cao ngất, kết hợp với phong cách kiến trúc kiểu Âu của học viện, trông thật là đẹp mắt…
Đệch!
Tại sao đầu óc cô lại bắt đầu nghĩ mấy thứ linh tinh này nhỉ?
Điềm Tâm ơi Điềm Tâm, nhất định mày phải nhớ, mục đích đến Trung Quốc của mày chỉ là tìm ra viên Hy Vọng, sau đó mua nó về rồi không chút lưu luyến mà rời khỏi đây!
Mày không được phép nghĩ lung tung nữa, mày đã quên hai năm trước, Trì Nguyên Dã đã vứt bỏ mày thế nào sao?