Dứt lời cậu liền không chút lưu tình mà cúp điện thoại, rồi tuỳ ý ném điện thoại sang bên cạnh.
Cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời, trong đầu tràn ngập cái tên Điềm Tâm này.
Hai năm…
À không… chính xác là hai năm tám ngày.
Bây giờ cô ấy… vẫn khoẻ chứ?
Đáng chết, sao tự nhiên mình lại nhớ đến cô ấy làm gì.
Cô ấy có thể sống không tốt sao? Cô ấy là con gái Thủ trưởng nước Z cơ mà.
Trì Nguyên Dã châm chọc nhếch miệng.
Bên kia, đoàn người của Điềm Tâm cũng đã ngồi lên xe.
Điềm Tâm chống má nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, xe ô tô vững vàng lăn bánh về phía trước.
"Công chúa nhỏ, cậu nghĩ gì đấy?" Tịch Thành Khê vâng theo đức tính tốt mà tìm chủ đề nói chuyện, cậu ta khoanh hai tay trước ngực, lưng dựa vào khung cửa sổ bên kia, đôi mắt đen nhánh khoá chặt lấy Điềm Tâm, không hề che giấu tình yêu trong đáy mắt.
"Ngắm phong cảnh." Điềm Tâm không nhìn cậu ta, từ đầu đến cuối tầm mắt luôn nhìn ra phong cảnh bên ngoài.