Anderson tủm tỉm cười gật đầu, "Không sai."
Nước Anh…
Nhắc đến nước Anh, Điềm Tâm liền không kìm được mà nghĩ tới cô ả đáng ghét kia.
Trong lòng cô vô thức muốn cự tuyệt.
"Con không đi đâu."
"Cục cưng, con phải đi. Chuyện này con phải tự mình đi mới có ý nghĩa." Anderson nói xong thì lấy ra một quyển nhật ký ố vàng đưa cho cô, "Con xem cái này trước đi."
Điềm Tâm nhận lấy, khó hiểu nhìn ông, "Đây là cái gì vậy ạ?"
Anderson nâng tay chống cằm, đường nét trên gương mặt vừa sắc nét vừa quyến rũ, giọng nói đầy trưởng thành vang lên trầm bổng trong phòng, "Ba vừa bất ngờ tìm được mấy ngày trước, là nhật ký của mẹ con."
"Nhật ký… của mẹ?"Điềm Tâm hơi sững sờ.
Cô theo bản năng mà nhìn thoáng qua khung ảnh đặt trên bàn của ba.
Trong ảnh là một người phụ nữ có mái tóc dài cuộn sóng, nở nụ cười dịu dàng với ống kính.
Đó là mẹ mình.