Điềm Tâm quay đầu nhìn lại, một cành hoa hồng liền đập vào mắt cô, ngay sau đó, một gương mặt tuấn tú hiện ra.
Đôi mắt đào hoa kia chứa ý cười xán lạn, "Hi, công chúa nhỏ."
"Công chúa cái em gái cậu!" Điềm Tâm lười không buồn phản ứng với cậu ta, cô xoay người rời đi.
Tịch Thành Khê tung tẩy theo sau, "Mình nói sai rồi ư, bây giờ cậu chính là công chúa nhỏ mà, công chúa nhỏ của nước Z chúng ta, công chúa nhỏ của ngài Thủ trưởng, công chúa nhỏ trong lòng mình."
"Mình không thích mấy lời ba hoa của cậu, ba tìm mình, mình qua đó trước đã."
"Vậy… mình chờ cậu, chờ lúc nào cậu ra thì chúng ta đi du xuân?"
"Đang là mùa hè."
"Vậy… mình dẫn cậu đi xem phim nhé?"
"Không có hứng, chiều nay mình còn một buổi học nghi lễ quốc tế."
"Chúng ta cùng đi thăm ba mẹ nuôi của cậu?"
"Mình vừa thăm lúc sáng rồi."
Sau khi đến nước Z, Điềm Tâm cũng đưa ba mẹ từ Trung Quốc sang theo…
Tiếc là, đến nay bọn họ vẫn chưa tỉnh lại.