Hàn Hữu Thần để mặc cho Thất Tịch đánh mình, anh bất đắc dĩ ôm lấy cô, "Nhóc con, em nghe anh nói, mỗi người đều có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, dù chúng ta có là bạn thân nhất của Nguyên Dã với Điềm Tâm thì cũng không thể can thiệp được, em hiểu không, hả?"
"Em không hiểu! Em chỉ biết những lúc thế này, là bạn thì không thể khoanh tay đứng nhìn, không thể trơ mắt nhìn Điềm Tâm cứ vậy mà đi!"Thất Tịch tức giận giậm chân.
"Cô nhóc ngốc, chúng ta không có quyền ngăn cản quyết định của Điềm Tâm."
"Nhưng… nhưng Điềm Tâm cậu ấy…" Thất Tịch cục cưng vừa nói xong, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh tròng mắt.
Cô oà khóc, "Nhưng cậu ấy cứ vậy mà đi, sau này em nhớ cậu ấy thì phải làm thế nào, hu hu, bây giờ em đã bắt đầu nhớ cậu ấy rồi…"
Hàn Hữu Thần xoa đầu Thất Tịch, để mặc cho cô nhóc trút hết cảm xúc ra với mình.
"Anh Hữu Thần, em không bao giờ tin vào tình yêu nữa." Thất Tịch tỏ vẻ đáng thương, ngước mắt lên nhìn Hàn Hữu Thần.