Điềm Tâm ngồi bệt xuống đất, đặt tay lên mép giường, oà khóc thật to.
Cảm giác đau đớn này giống như có người cầm dao sắc bén đâm liên tục vào trái tim bạn.
Đau đến mức không thốt ra được lời nào, đau đến mức chỉ có thể để nước mắt chảy đầm đìa trên mặt.
Trong nháy mắt, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, từng hình ảnh lúc trước hiện lên trong đầu cô như một thước phim.
"Này, đứa con gái đáng chết này, có phải cô chán sống rồi không? Buông tôi ra!"
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô nói xem tôi muốn làm gì?"
"A, trùng hợp thế nhỉ, lại gặp cô rồi, con nhóc tiểu học."
"Con nhóc tiểu học? Sao cô lại ở nhà tôi?! Cô đi ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh cô!"
"Khóc cái gì mà khóc, cô khóc khó nghe muốn chết! Câm miệng cho tôi, im lặng!"
"Lạc Điềm Tâm là người tôi bảo vệ, cô là cái thá gì, mà dám bắt nạt cô ấy?"
"Tôi đã tới rồi, cô còn khóc gì chứ? Thật không có tiền đồ!"