Bên ngoài mưa vẫn còn rơi tí tách, Trì Nguyên Dã đứng dậy đi đến ban công.
Cậu dựa cả người lên lan can, đốt một điếu thuốc rồi nhả ra một hơi khói thật dài.
Trì Nguyên Dã nhẹ nhàng khép mắt lại, ngẩng gương mặt tuấn tú lên, trong đêm tối, gương mặt phi phàm ấy lại càng thêm sâu sắc.
Đáng chết… Làm sao bây giờ?
Thật sự nhớ cô ấy quá…
Nhớ cô ấy đến phát điên!
Trong màn đêm, nỗi khắc khoải này đang điên cuồng gào thét.
Cậu không có cách nào kiểm soát được.
Vào giờ phút này, trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ, mặc xác thân phận, ân oán lúc trước.
Cậu chỉ muốn yên ổn sống cả đời với cô gái kia.
Không sai… Cậu muốn gặp cô.
Hiện tại, ngay lập tức, ngay bây giờ!
Trì Nguyên Dã dập tắt thuốc lá, tìm điện thoại di động rồi bấm dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Nhưng ngay giây phút sắp bấm gọi, Trì Nguyên Dã lại ngừng lại.
Cậu nhếch môi tự giễu, vươn tay vuốt mái tóc đen ra sau đầu.