Cậu không thay quần áo ướt sũng ra, cả người ướt nhẹp ngồi trên ghế salon.
Thật lâu cũng không cử động.
Cậu mím môi thành một đường thẳng tắp, vài chiếc cúc cổ áo được mở ra, tùy ý thoải mái, quyến rũ đến mê người.
Bất luận cậu mở to mắt hay nhắm mắt lại thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm vẫn luôn xuất hiện trước mắt cậu.
Xua đi cũng không được…
Trì Minh Mỹ thật sự lo lắng.
Nguyên Dã như vậy không bình thường chút nào, Điềm Tâm cũng chẳng rõ tung tích, rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Đột nhiên điện thoại truyền đến một tin nhắn, là Điềm Tâm gửi tới!