Đùng đùng…
Đột nhiên một trận sấm vang lên từ đằng xa, ngay sau đó, những giọt mưa to như hạt đậu ầm ầm trút xuống.
Rơi lên trên người Trì Nguyên Dã khiến quần áo cậu ướt nhẹp.
Ha ha… Thời tiết thật hợp với tình cảnh.
Trì Nguyên Dã đi về phía trước, nước mưa rơi lên tóc, rồi chậm rãi trượt xuống, phác họa khuôn mặt tuyệt mỹ của cậu.
Cậu rất tuấn tú, cứ bước đi trong mưa mà không che ô, vẻ đẹp trai quyến rũ đó khiến mọi người nhìn về phía này.
Hạ An Nhược mấp máy môi chạy ở đằng sau, cô ta kéo tay Trì Nguyên Dã, "Nguyên Dã, bây giờ tinh thần cậu đang không ổn, để tôi đưa cậu về nhà…"
"Cút…" Trì Nguyên Dã giật mạnh tay về, đôi mắt đen như mực nhìn về phía trước mà không chớp lấy một cái.
"Nguyên Dã, cậu đừng như thế, bộ dạng này của cậu sẽ khiến chú và dì lo lắng đó, Nguyên Trạch cũng sẽ…"
"Tôi bảo cô cút đi!" Trì Nguyên Dã hung hăng đẩy Hạ An Nhược ra, không muốn nói một câu dư thừa nào với cô ta.