Hạ An Nhược không dám tin nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy một đám người nước ngoài tóc vàng mặc đồng phục đen.
Đối phương rất cao lớn, rất oai phong mạnh mẽ, tài xế của Hạ An Nhược bị bọn họ vây quanh, trông buồn cười hệt như một con kiến hôi.
"Cô muốn làm gì cô chủ của chúng tôi?" George lạnh lùng liếc nhìn Hạ An Nhược.
Cô chủ…
Cô chủ nhà ông ta?
Hạ An Nhược trợn trừng mắt không dám tin.
George dùng mắt ra hiệu với vệ sĩ sau lưng, những người đó lập tức vọt tới, không chút khách khí đoạt lại Điềm Tâm từ trong tay gã tài xế kia.
"Cô chủ, cô không sao chứ?" George nhìn Điềm Tâm, vô cùng ân cần.
Còn Hạ An Nhược đứng ở đó, mặt xám như tro tàn.
Rõ ràng cục diện trước mắt rất bất lợi với cô ta.
Điềm Tâm chỉnh sửa lại tóc mình, "Kéo cô ta vào trong ngõ nhỏ đối diện, giam lại!"
"Vâng!" Mấy vệ sĩ nói xong, đồng loạt vọt tới bao quanh Hạ An Nhược, sau đó kéo cô ta vào trong con hẻm vắng ở gần đó.