George nói xong, lại đẩy tấm hình chụp người đàn ông kia đến trước mặt cô.
Điềm Tâm kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời…
Nước Z, Thủ trưởng?
Ba ruột của cô?
Mình… không phải đang quay phim truyền hình đó chứ?!
"Còn tấm hình này, là mẹ của cô…"
Điềm Tâm lại chuyển tầm mắt lên tấm hình kia, người phụ nữ trong đó mặc chiếc váy đầm màu trắng tinh khiết, khoảng 30 tuổi, nhìn về phía ống kính cười rất dịu dàng, nụ cười đó vô cùng trong sáng.
Nếu nhìn kỹ thì nụ cười đó rất giống với Điềm Tâm...
Mình và người phụ nữ trong hình, thật giống nhau…
Bà ấy chính là mẹ ruột của mình sao?
Ba mẹ ruột của mình…
Điềm Tâm vuốt ve tấm hình.
"Tôi vốn là vệ sĩ bên cạnh ngài Thủ trưởng, vì tìm kiếm cô chủ mà Thủ trưởng lệnh cho tôi đến Trung Quốc, nếu như cô bằng lòng, máy bay riêng đang dừng ở trong sân bay, chúng ta lên đường lúc nào cũng được."
Đột nhiên, lông mi Điềm Tâm run rẩy, cô bất chợt thu tay lại.