Điềm Tâm kinh ngạc lập tức ngừng khóc, tránh ra phía sau một chút.
Cảnh tượng trước mắt thật sự quá hoành tráng, n người đàn ông tóc vàng mặc đồng phục vây cô ở giữa, cô muốn chạy trốn cũng không tìm được đường thoát.
"Các người là ai? Các người muốn làm gì?" Điềm Tâm hơi sợ hãi.
"Thưa cô, xin cô đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm hại đến cô." Người đàn ông tóc vàng đứng đầu dùng tiếng Trung cũng được tính là lưu loát để nói chuyện.
Má ơi, người nước ngoài nói tiếng Trung!
Không biết tại sao Điềm Tâm nổi da gà, cô hét lên một tiếng, vô thức muốn lao ra khỏi vòng vây, la lớn, "Cứu mạng, Trì Nguyên Dã, hu hu cứu mạng…"
Không biết bắt đầu từ khi nào, Trì Nguyên Dã đã trở thành trụ cột tinh thần của Điềm Tâm.
Lúc cô gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến đều là cậu ấy.
"Thưa cô, cô đừng khóc, đừng khóc mà, chúng tôi thật sự không phải là người xấu…"