Điềm Tâm nói xong, hung hăng đẩy tay Trì Nguyên Dã rồi sải bước chạy ra ngoài.
Lúc cô quay người lại, nước mắt đã sớm rơi đầy trên mặt.
Có trời mới biết, lúc cô nhận được cú điện thoại đó của An Minh Trạch thì cô đã vui đến mức nào.
Có trời mới biết, khi cô biết cậu ta hoàn toàn không đụng vào cô, cô đã kích động đến mức nào.
Cô mang theo tâm trạng xúc động chạy đến công ty, nói chuyện này cho Trì Nguyên Dã biết.
Nhưng kết quả lại không giống với cảnh tượng mà cô dự đoán lúc ban đầu.
Cái cô nhận được, là Trì Nguyên Dã tràn đầy nghi ngờ với mình.
Thậm chí cũng không cho cô nói xong một câu đầy đủ!
Nếu như… Nếu như Trì Nguyên Dã lựa chọn không tin vào sự thật, thì mọi chuyện còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Điềm Tâm thật sự rất uất ức, cảm giác bị người mình yêu nhất không tin tưởng, thật sự rất uất ức!
Nhưng mà Điềm Tâm chạy vội ra bên ngoài, cũng không nhìn thấy tấm hình trên màn hình máy tính của Trì Nguyên Dã.