Tên khốn này còn có mặt mũi gọi điện cho mình sao?
Điềm Tâm tức giận đến mức ngực phập phồng, bàn tay nhỏ bé siết chặt điện thoại, "An Minh Trạch, tên khốn kiếp nhà cậu!"
"Điềm Tâm, cậu đừng nói gì cả, hãy nghe mình nói trước, thời gian của mình đã không còn nhiều nữa..." Giọng nói vội vàng của An Minh Trạch vang lên lần nữa, kèm theo tiếng đổ vỡ, còn có tiếng xe thắng gấp ở đầu dây bên kia.
Điềm Tâm hơi cau mày, "Rốt cuộc cậu đang làm gì? An Minh Trạch, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng cho là mình có thể trốn mất dạng nhé, cậu…"
"Mình với cậu không xảy ra chuyện gì cả, Điềm Tâm, cậu trong sạch, lúc ấy mình cố ý tạo ra cảnh tượng cậu bị mình làm nhục mà thôi, cậu trong sạch, nghe rõ chưa?"
Âm thanh bên phía đối diện rất rất ồn ào ầm ĩ, nhưng Điềm Tâm vẫn nắm được ý chính trong lời An Minh Trạch rất rõ ràng, cô lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Cậu ta nói gì cơ?
Mình trong sạch, cậu ta chưa từng chạm vào mình?