Có lẽ bởi vì Trì Nguyên Dã thật sự quá bắt mắt.
Khí thế mạnh mẽ như vậy, cho dù có đeo kính thì gương mặt tuấn tú kia cũng chẳng thể soi mói được điểm nào, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến thân phận của cậu thiếu niên này.
Người xung quanh dần dần tụ lại rất đông, tất cả mọi người đều chỉ trỏ Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã, bàn luận xôn xao.
Có người to gan đoán được thân phận của hai người họ.
Mắt Trì Nguyên Dã trầm xuống, hết sức khó chịu mở miệng, "Nhìn cái gì vậy? Cút hết đi!"
Cậu nói rồi ôm lấy Điềm Tâm nhanh chóng đi vào trong xe.
Tròng trành nguyên buổi sáng, cuối cùng gần tới trưa thì đã quay lại thành phố A, xe dừng lại trước biệt thự nhà họ Trì.
Mới vừa dừng xe, Trì Minh Mỹ liền nhào tới ôm lấy Điềm Tâm.
"Dì Trì…" Điềm Tâm nhẹ nhàng gọi.
Nói thật, cô không biết nên đối mặt với dì Trì và chú Trì như thế nào, không biết nên đối mặt với tất cả mọi chuyện ra sao.